[Dịch] Bảo Xem Bói Chứ Không Kêu Bắt Quỷ

/

Chương 1: Bị Đuổi Xuống Núi

Chương 1: Bị Đuổi Xuống Núi

[Dịch] Bảo Xem Bói Chứ Không Kêu Bắt Quỷ

Tam Tuế Bất Khả Năng Cáp

3.616 chữ

27-11-2024

Thanh Bình quan

“Sư phụ! Con còn chưa học được gì hết, người thật sự nhẫn tâm đuổi đệ tử nhỏ nhất của người đi ư?” Tạ Chi Dao một tay lay cửa đạo quan, một tay túm lấy góc áo của lão Tạ trước mắt, khóc lóc thảm thiết.

“Gì mà đuổi đi hả? Chẳng qua là bảo con xuống nuối học hỏi một phen thôi, hôm qua các sư huynh sư tỷ của con đã đi rồi, vi sư đã cho con ở lại thêm một đêm còn gì, con mau xuống núi đi!” Lão Tạ gỡ tay của đồ đệ nhỏ nhà mình ra, sau đó ném cho cô một cái vali màu hồng nhạt, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.

Đúng là không niệm chút tình thân nào luôn! Tạ Chi Dao bĩu môi, nhìn biển hiệu của đạo quan, Thanh Bình quan, thanh bần quan (đồng âm), cũng không biết tổ sư gia nghĩ gì mà lại đặt cái tên như thế nữa, giờ thì hay rồi! Thật sự thanh bần tới mức không có cơm ăn luôn!

Đột nhiên có một tia sét từ trên trời giáng xuống, Tạ Chi Dao nhanh chóng tránh né, tia sét kia đánh đúng chỗ cô đứng ban nãy, dọa cô sợ mất hồn mất vía, vội kéo vali chạy mất, cái thói keo kiệt của tổ sư gia nhà cô đúng là không thay đổi gì hết!

Dưới núi vẫn phồn hoa như thế, nhưng trong túi cô chỉ có 600 đồng, biết phải giải quyết vấn đề ăn uống ngủ nghỉ thế nào đây? Tạ Chi Dao kéo vali đi tới dưới gầm cầu vượt, lúc trước cô thấy kha khá thầy bói thầy tướng sổ bày quầy ở đây, thầm nghĩ hay là mình cũng làm một cái bảng nhỉ, tuy cô hơi gà mờ, nhưng dù sao cũng là đệ tử của Thanh Bình quan cơ mà.

Nhưng sao không thấy bóng dáng ông thầy bói nào mà toàn là mấy cô gái cầm điện thoại hát hò nhảy múa thế này? Còn có cả đống người đứng xem nữa, cô cũng tò mò đi qua.

“Chậc! Hát dở như thế mà cũng được thưởng nhiều tiền thế? Món quà ban nãy cũng được 1000 đúng không? Thế mà lại thưởng tới 10 cái luôn!” Thanh niên bên cạnh nói với bạn mình.

“Hát dở thì đã sao? Người ta đẹp là được! Coi livestream đâu phải vì để nghe hát đâu!” Người bạn đi cùng nói.

Tạ Chi Dao đứng xem một hồi, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu sreach xem livestream như thế nào, tuy cô không biết hát hò nhảy múa, nhưng cô có thể xem bói mà!

Dường như cô đã phát hiện cách làm giàu rồi, nếu cô cũng có thể kiếm mỗi ngày 10 ngàn như cô gái ban nãy, vậy thì các sư huynh sư tỷ cũng không cần đi xa kiếm cơm nuôi cả đạo quan nữa!

Tìm một cái khách sạn tương đối sạch sẽ, chuẩn bị ở tạm một đêm, ngày mai sẽ thuê một căn phòng, đến tối xem thử có thể livestream hay không rồi tính tiếp.

Cất đồ xong, một bóng đen chợt lướt qua bên cạnh, Tạ Chi Dao không khỏi thở dài một hơi, quả nhiên mình học nghệ vẫn chưa tinh, lúc ở bên ngoài cô đã xem rất kỹ rồi, cái khách sạn này xem như tương đối sạch sẽ, sao còn chưa tới tối đã có thứ nhảy ra quậy là sao?

Tạ Chi Dao lấy mấy cây nhang ra khỏi vali, thắp nhang lên, cắm ở bốn góc, lại lấy bốn đồng tiền xu ra bày một tiểu trận pháp.

“Tôi vừa mới đến, chỉ ở tạm một đêm là đi, nếu như các vị rượu mời không uống lại uống rượu phạt, vậy thì tôi chỉ có thể thu hết các vị mà thôi.” Nói xong, Tạ Chi Dao cảm giác nhiệt độ trong phòng đã trở lại bình thường, xem ra mấy thứ ở trong thành phố cũng nghe lời phết nhờ.

Cơm nước xong, cô đi ngủ một giấc dưỡng sức, màn đêm vừa buông xuống, Tạ Chi Dao bắt đầu mở livestream.

Thầy bói online, không lừa già dối trẻ!

[Hiện tại ca hát nhảy múa đã không thể thỏa mãn mấy streamer rồi à? Định đổi cách khác kiếm tiền hay gì!]

[Nhìn như vị thành niên ấy, có thể bói được cái gì chứ? Chắc là chiêu trò PR thôi, out thôi mấy mẹ.]

“Không phải, tôi thật sự có thể coi bói mà, vì hôm nay là lần đầu livestream nên mỗi quẻ chỉ lấy 100 đồng thôi, không lừa gạt bà con đâu.” Tạ Chi Dao nhìn số lượng người xem không nhiều lắm, thật sự rất muốn bỏ cuộc quách cho rồi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!